Người ta kể chuyện đời xưa, một nhà thi sĩ ấn
Độ trông thấy một con chim bị thương rơi xuống bên chân mình. Thi sĩ thương hại
quá, khóc nức lên, quả tim cùng hoà một nhịp với sự run rẩy của con chim sắp
chết. Tiếng khóc ấy, dịp đau thương ấy chính là nguồn gốc của thi ca.Câu chuyện
có lẽ chỉ là câu chuyện hoang đường, song không phải không có ý nghĩa. Nguồn
gốc cốt yếu của văn chương là lòng thương người và rộng ra thương cả muôn vật,
muôn loài. Nó xuất hiện khi con người có cảm xúc mãnh liệt trước một hiện tượng
đời sống, là niềm xót thương của con người trước những điều đáng thương. Nói
chung văn chương chính là tình cảm và các nhà văn sáng tác tác phẩm là để trả
lời cho tình cảm của mình và trải nghiệm tình cảm của người khác_ tức là độc
giả.
Người ta vẫn đánh
giá một bài văn hay là một bài văn giàu hình ảnh, nhiều cảm xúc. Vậy hình ảnh
và cảm xúc trong văn có tác dụng gì? Chính là để khơi gợi cảm xúc của người
đọc, cũng là để người ta hiểu, đánh giá và cản nhận cảm xúc của mình. Văn chương
gây cho ta tình cảm ta chưa có. Phải! bởi nếu không đọc những ngày thơ ấu mấy
ai cảm nhận được cảm giác thiếu vắng hình hài và tình cảm của người mẹ trong
suốt một thời gian dài trong sự ghẻ lạnh và khinh rẻ của cậu bé Hồng. Làm sao
ai hiểu cho tình cảm của con người với giống súc sinh máu lạnh khi gắn bó với
nhau bởi một mối ràng buộc của tình yêu, trách nhiệm, lòng biết ơn từ cả hai
phía ở chốn cô đơn như trong tác phẩm của Jack london: tiếng gọi nơi hoang dã .
Cũng sẽ vẫn mãi mãi là một Chí Phèo tự rạch mặt để che đi vẻ tâm hồn thèm khát
sự lương thiện thầm kính, yêu một Thị Nở xấu xí, vô duyên từng được xem là sự
thật ở làng Vũ Đại nếu không có Chí Phèo của Nam Cao để rồi là bộ phim chuyện
làng Vũ Đại ngày ấy. Bây giờ người ta mới thấu hiểu những khái niệm mới trong
vô vàn những kịch tính và những khía cạnh cảm xúc, suy nghĩ phức tạp khác nhau
của Chí Phèo. Cuộc sống không thể mang lại cho chúng ta tất cả những khái niệm
đó mà chúng ta phải tự mình đi tìm để trải nghiệm nó mà những thứ tình cảm mới
lạ đó chỉ tập trung đầy đủ trong văn chương mà thôi. Điều tuyệt vời nhất là văn
chương dạy cho người giàu biết cảm giác nhà tranh, vách đất, bữa đói bữa no
nhưng vẫn tin tưởng vào ngày mai tốt đẹp hơn, dạy cho con người đang tuyệt vọng
biết được người ta lấy niềm tin ở đâu và lấy lại niềm tin như thế nào, dạy cho
kẻ hạnh phúc đồng cảm với người cô đơn, cho người bây giờ biết quá khứ, cho
tình yêu, cho ấm áp thậm chí là biết được con vật cũng có tình cảm riêng, có
tiếng nói riêng. Văn chương thật tuyệt vời bởi nó đầy đủ kinh nghiệm sống, đầy
đủ tình huống sống.
Văn chương luyện cho ta tình cảm ta sẵn có. Vì
phải có tình yêu thì đọc Romeo và Julyet mới thấy cảm động đến phát khóc lên và
có thêm sức mạnh đấu tranh cho tình yêu. Phải có lòng thành kính, ruồng bỏ tội
lỗi và đầy tình thương với đồng loại thì mới tôn sùng ra-ma yana. Phải có lòng
đấu tranh cho vẻ đẹp hoàn thiện, cho sự siêu thoát thì mới có tâm trí nghĩ về
i-li-at và Ô-đi-xê. hay chỉ cần biết khóc để đọc chiếc lá cuối cùng, biết cười
để đọc trưởng giả học làm sang, biết yêu nước để đọc Bình Ngô đại cáo, biết đấu
tranh để suy xét về Bản án chế độ thức dân Pháp. tất cả là những thể loại văn
học khác nhau nhưng chung nhau một điểm là đều thể hiện thái đọ của người viết
tới đối tượng và ý tưởng mà mình đang viết. Cuộc đời chúng ta là sự giới hạn
của thần thánh còn cuộc đời văn chương là sự giới hạn về tình cảm, biết bao
nhiêu những tình cảm ấy chính là văn học, vì vậy mà nó giúp ta hình dung về sự
sống, tồn tại là để khám phá bản thân.
Hoài Thanh đã nói đúng về ý nghĩa của văn
chương nhưng chưa đủ, văn chương còn giúp ta sống, để ta sống và nuôi ta sống
bằng nguồn cảm hứng vô tận về tình yêu của con người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét